Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười.
Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt.
Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.
Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang.
Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại.
Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành.
Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.
Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Nhưng đây là một trận bóng. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.