Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ.
Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.
Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Cô không dám nhìn vào ai. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.
Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.
Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.