Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Sợ không trả được? Không phải. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.
Thôi, tôi trôi qua em rồi. Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.
Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.
Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Lúc tôi khóc, mẹ khóc.
Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.
Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số.
Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm.
Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc.