Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ.
Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Cớ gì mà không dám nói.
Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo.
Nhiễm thói ấy mất rồi. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.
Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Cháu nói thế không đúng.