Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Sao lại xé sách hở con. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Mất chứ không phải biến mất. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi.
Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.
Dù đôi khi như leo cột mỡ. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.
Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.
Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Mà còn thua trắng về tài năng. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.
Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.