1913, Jeannette và Watson tổ chức lễ cưới trong ngôi nhà sang trọng của dòng họ cô dâu, nơi vừa được làm sạch trở lại sau đó. việc ở IBM cùng Dick, Jane, Helen và mẹ Jeanette túc trực bên cạnh ông. Có thể thấy, một việc mà các kỹ sư có thể làm được nhưng đã không làm chỉ vì không khí làm việc không tốt, vì không ai bàn tới vấn đề đó.
Thật ra, đây là lần thứ hai Watson cưỡng bức con trai yêu dấu của mình vào con đường kế nghiệp. Đây là mẫu người rất dễ nhận ra với chiều cao 1m88, luôn ăn mặc đẹp một cách gọn gàng, mái tóc nâu chải bạt ngược ra phía sau và một đôi mắt sâu. Hãy bán những máy móc cải tiến của chúng ta cho các doanh nghiệp nhỏ - những người chưa bao giờ dùng máy của IBM.
Nichol không thể quên phương pháp làm việc nhóm mà Watson xác lập ngay từ đầu trong ngày ra mắt: Điều quan trọng hơn cả là hãy làm việc nhóm. Bạn khó mà đàm phán thành công với cái bao tử đang đau dữ dội. Tại sao Gerstner lại chi mạnh tay như vậy? Hãy
thì Watson chính là một trong những người đầu tiên làm điều đó. Môn thể thao ông yêu thích là cưỡi ngựa trò chơi mà ông đã quá thuần thục từ thời tuổi thơ, chăn cả đàn ngựa kiếm tiền đi học. Và quy tắc ứng xử đó ôngáp dụng một cách ám ảnh vào trong doanh nghiệp vĩ đại của mình.
Đối thủ dẫu có đốn ngã ta bao nhiều lần thì ta vẫn có thể đứng dậy. Nhận định của Michael Treacy phù hợp với phát Đó là chuyện một nhân viên làm thất thoát 600.
Thomas Watson đã tham gia vào công cuộc khổng lồ đó, không chậm trễ và tiên phong. Cuốn sách do đó sẽ được viết theo cách song hành. Bị ăn chặn, bị đuổi việc.
Sau nhà là con suối nhỏ và chuồng bò do cha của ông xây năm 1825. Ông dừng lại, nhìn sâu vào ống kính như là ông đang nhìn sâu vào mắt người đối thoại: Cuối cùng thì ông cũng đưa IBM vượt qua khủng hoảng và khả năng tiên đoán sự hồi phục kinh tế.
Và anh ta với câu thần chú tư duy đầu thế kỷ XX, đã để lại ảnh hưởng của mình đến vị CEO của tập đoàn quan trọng nhất thế giới vào 80 năm sau. lượng lớn các máy tính dập thẻ đục lỗ để tính toán. Trong chiến tranh, quân đội đã hoàn toàn dùng máy tính đục thẻ của IBM để quản lý, tính toán hơn năm triệu quân nhân.
Bằng cách từ bỏ những lối mòn có sẵn, Watson đã vất vả để đưa công ty của mình tăng trưởng lên gấp đôi, rồi gấp ba lần. Chiếc hộp đen này bán rất chạy trong triển lãm một năm sau đó. Ông đã tự yêu cầu mình suy nghĩ kể từ khi bước chân vào NCR cả hai thập niên trước.
Năm 1993, IBM khổng lồ thua lỗ 15 tỉ đôla. Có phải Thomas Watson quan niệm rằng lãnh đạo là một bổn phận? Watson có dịp gặp nhà tâm lý học Michael Supa.