Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.
Nó vẫn đang phải chứng minh. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn.
Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được.
Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.
Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.
Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Đã đi một số cây số. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.
Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật.