"Tôi luôn cảm thấy rất đỗi thích thú khi được thất bại đầu tiên của một ai đó "Marden nói . Nhưng đối với Kim, mọi sự không dễ dàng. Như vậy, theo phương châm trên, trong mọi việc ta làm, trước tiên ta nên là “người cho” và sau đó mới là ‘người nhận’.
Lúc ban đầu họ đã có những cái gì để đổi lấy những của cải vật chất? Hãy suy ngẫm về điều này. Tuy nhiên, một điều quan trọng nữa là nếu muốn thay đổi kết quả, ta nên xem lại nguyên nhân. Điều quan trọng với bạn là phải tống khứ nỗi sợ hãi không có việc làm, hãy phân tích lời phát biểu này và bạn sẽ thấy một chân lí nào đó:
Vào ngày thứ 2 sau khi sinh, con trai bà đã bị chết vì bị một y tá chèn gối quá chặt. Hình như tôi đã trở thành một người tháo gỡ khó khăn và được phân đến những nơi người khác không muốn đến mà không biết rằng suốt thời gian đó, công ty ở Malaysia đang phải đối mặt với một loạt vấn đề khác nữa. Tôi đã được ban cho sự nhu nhược để cảm thấy sự cần thiết của Thượng đế
Trong một chuyến đi làm ăn đến Seoul, Kim đã nhìn thấy sự đau khổ của người dân do nền chính trị tồi tệ gây ra. Đó là nỗi bất hạnh lớn của tôi! Nhưng điều buồn cười đã xảy ra. Tôi trở nên im lặng hơn trong lớp.
Nhưng một lần nữa, bà đã vượt qua cảm giác đau đớn và tiếp tục sống. Thoạt đầu, chỉ là một đốm rất nhỏ, sau đó nó bắt đầu lan rộng và rồi hết năm này đến năm khác, tôi chứng kiến anh đi bệnh viện mỗi lần và mỗi lần như thế lại cắt bớt đi một tý. Có lẽ tuổi tác có một tác động tương xứng lên sự hiểu biết.
Một thành viên khác bị cắt học bổng chính phủ ngay ngày hôm sau. Lúc đó, tôi không biết nhiệm vụ của thư ký làm gì. Chúng chỉ giống như những viên đá nhám bình thường.
Lúc này tôi muốn các bạn tạm ngừng để suy nghĩ- bạn nghĩ gì về những gì mà nhà biên đạo mua đã làm? Liệu điều đó có đúng không? Cứ viết câu trả lời vào khoảng trống bên dưới trước khi đọc tiếp. Điều đáng tiếc là một số người không đến được phía ấy. Cũng như nhiều bác sĩ mới tốt nghiệp ở khoa ngoại lúc ấy, ông ước mơ được tiếp tục tho học khóa đào tạo y ở Mỹ.
Mĩ là nước có số công ty hợp nhất /sát nhập hàng năm cao nhất và cũng là nơi có số công ty phá sản hàng năm cao nhất vì mọi người quan niệm rằng KHÔNG CÓ GÌ PHẢI XẤU HỔ KHI THỬ LÀM VÀ BỊ THẤT BẠI. Huang Naihui sinh năm 1964 ở Đài Bắc, Đài Loan, là con cả trong một gia đình rât giàu có. Trong cuộc đời của mỗi người phải có vài “cơn mưa” đổ xuống.
Không sao, tôi nghĩ, ai cần nó cơ chứ, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ thành công! Lúc đầu, bà phải nợ nhân viên của mình tiền lương hàng tháng nhưng thay vào đó, bà nấu ăn cho họ mỗi ngày. Một trang sổ tay của Edison ghi lại bức phác họa một bóng đèn cháy sáng mà ông đã phát minh vào năm 1879.
Những câu phát biểu dưới đây cùng thể hiện một quan điểm mà tôi vừa đề cập đến. Vào thời ấy có một người tên là Philip Reis là người không thừa nhận rằng Bell là người sáng chế ra điện thoại. Anh trở thành một võ sĩ quyền anh nhà nghề sau khi giành được huy chương vàng Olimpic năm 1960.