000 Mỹ kim và tôi nghĩ những bảo hiểm ấy thuộc về chi nhánh ở Hồng Kông, không liên quan gì tới tài sản của hãng ở Thượng Hải. Họ trong mối dây thòng lọng vào cổ vụ mục sư da đen và kéo lê ông ta trên đường suốt hai cây số đến chỗ hành hình. Coi cuốn này như một cuốn sổ tay trong khi làm việc; dùng nó để giải quyết áp dụng những nỗi khó khăn hàng ngày.
Schopenhauer cũng nghĩ như vậy trong câu này: "Trên đường đời, hành lý quan trọng nhất phải mang theo là lòng nhẫn nhục". Nhưng sau một tuần khóc lóc than thở cho thân mình, tôi tự nhủ: "Mình hành động như thằng điên. Vậy mà chú lại làm nhiều việc gấp bốn người khác.
Rồi tôi bỏ không nghĩ tới nữa. Đó là chuyện 5 năm trước. Khi đáp xong, tôi quay lại, xin lỗi vì để khách đợi lâu, nhưng khách nét mặt khác hẳn, hoan hỉ nói rằng:
Trong kỳ hội họp thường niên của các y sĩ và các nhà giải phẫu, ông được đọc một tờ thông điệp về công cuộc nghiên cứu các chứng bệnh của 176 vị chỉ huy các xí nghiệp. Ông biểu tôi: "Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được". Số bác sĩ chết vì đau tim nhiều gấp 20 lần nông phu chết về bệnh đó, vì các bác sĩ sống một đời rộn rịp quá.
Trước khi lên giường ngủ, ông đã tính toán để biết rõ từng xu số tiền còn lại. Rồi tuần sau, ông lại nắm cổ một tật xấy khác, xắn tay áo, sẵn sàng nhảy bổ vào vật nhau với nó. Và người bệnh đứng dậy và trở về nhà".
Tôi nói vậy vì tôi đã được kinh nghiệm. 000 Mỹ kim để tìm xem tại sao màu cỏ lại xanh. Một phần ba những người bệnh thần kinh có thể tự trị được nếu họ làm theo Margaret, nghĩa là nghĩ tới sự giúp đỡ kẻ khác.
Nay xét về tâm lý thì vì đâu mà phương pháp của ông H. Và còn nhiều hơn là khác, vì trong khi họ ngủ thì ông làm việc! Ông cụt cả hai chân, ngồi trong góc thang máy trên cái ghế có bánh xe.
Tôi muốn kể ra đây một bức thư của ông Georrge Rona, hiện ở tỉnh Upsala, thuộc Thuỵ Điển. Vậy còn ưu tư nỗi gì nữa?". Mong được lời an ủi thì không phải đọc lời thuyết giáo.
Cứ tự nhiên, không bắt chước ai hết". Cô Helen Jepson mách với tôi rằng cô thường được thấy đào Galli-Curci, trước khi ra sân khâu, ngồi nghỉ trong một cái ghế bành. Bãi sa mạc không thay đổi, những người da đỏ cũng vậy.
Ông ngạc nhiên thấy mình rất vui vẻ, còn có óc trào phúng nữa là khác. Nghĩ vậy, tôi thấy dễ chịu hơn. Sau cùng, tôi phải vào nằm nhà thương.