Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Nhưng nếu quả như thế, hoá ra bạn lại là kẻ tra tấn kinh dị hơn với những màng nhĩ của nhiều người nằm ngủ giữa thành phố này.
Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.
Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.
Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Ông Diểu tức giận giương súng. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)