Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh.
Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Họ còn bất lực hơn nữa. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Giấc mơ cũ rồi mà.
Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.
Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Giữa đầm lầy thông tin.
Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa.
Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.
Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.