Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ.
Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.
Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai.
Ông hãy trả lời có hay không. Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Định dừng viết thì lại có chuyện. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó.
Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Bạn lại muốn lưu lại. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.
Xôi em để trong lồng bàn. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.
Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Vứt béng cái chuyện này đi.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.