Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.
Dù chỉ là một nhân vật. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Như người ta đốt vàng mã thôi mà.
Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Cái bướu ở lưng lồi lên. Không không cần gì cần ai nữa.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Hoàn toàn không ngái ngủ.
Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.
Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Nhưng mà này không được bi quan. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.
Dù chỉ là một nhân vật. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng.