Ngay lúc này đây, đứng cạnh Merlin trong khu vườn hoàng gia, anh mới biết rằng mình đã nghĩ sai về Merlin. Nott nhận ra rằng mình chẳng thể nào hỏi thêm được gì nữa, vì thế anh ta leo lên ngựa quay đi và quyết đợi đến ngày hôm sau. Từng phút từng phút một trôi qua và Nott đã bắt đầu sốt ruột :
Ai nói với ngươi điều đó chắc chắn là lầm rồi, hay cũng có thể là hắn ta đang lừa gạt ngươi. Leo lên được ngọn núi này thật là một điều cam go. Ngươi thấy đó, khu rừng này nơi nào cũng bị bao phủ bởi những tán lá rậm rạp.
- Thôi được rồi, cậu hãy nói đi: Điểm khác biệt giữa sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự là gì? Người có thể nào dành chút thời gian để nói chuyện với con không? - Người thật sự là Mẹ của các loại đá à? Nếu vậy, chắc Người không biết gì nhiều về cây bốn lá, phải không ạ?
Sid dần dần chìm vào giấc ngủ. Nó giúp thắp lên một hy vọng mới trong chàng. Anh đã làm gì sai nào? Sao anh lại thấy khổ sở đến thế? Anh tự hỏi: "Ta xứng đáng có được may mắn.
Như vậy, lời nguyền đã bị phá giải, bởi vì người sẽ chết nếu không tìm thấy cây bốn lá và người nhổ nó ra nhưng không chết cùng là một người - đó là Merlin. Bà có biết ta là ai không? Ta là hiệp sĩ Nott đây. Bà chắc chắn sẽ giúp được ta.
- Anh bạn cũ thân mến, giờ cậu hãy kể cho tôi nghe tình cảnh của cậu bây giờ đi. Chàng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn. Trong tích tắc, những hạt giống đó nảy mầm rất nhanh thành các Cây Bốn Lá thần kỳ.
Ngược lại sự may mắn thật sự là do chính cậu tạo ra, nó phụ thuộc vào cậu. Ta chỉ nhận nước vào mà chẳng tạo ra bất cứ dòng chảy nào lấy nước từ ta cả. - Không một cây bốn lá nào có thể mọc ở đây được.
Giống như một người thủ thư, phải lục tìm hai ngàn quyển sách trong thư viện, bà chỉ trả lời một khi đã tìm xong. Nếu bạn TRÌ HOÃN việc tạo ra những điều kiện mới thì may mắn có thể sẽ không bao giờ đến. - Giờ thì ngươi đã biết rằng Cây Bốn Lá thần kỳ không mọc ở đây.
Và Nott không thể nào chịu đựng nổi cảm giác đó. - Ông cũng như ta đều biết rằng Cây Bốn Lá thần kỳ chỉ mang lại may mắn cho các hiệp sĩ mà thôi. Và câu chuyện may mắn đã tình cờ đến với Jim.
Tất cả, tất cả chết dần ngoại trừ mấy trăm hạt rơi trên vài mét vuông đất tươi tốt, đầy nước, không có đá và đủ sáng của Sid. Sid nhận ta tầm quan trọng của câu nói: "Đừng cho là mình đã cố gắng rồi, mình vẫn có thể làm được việc gì đó hữu ích nữa". Nhưng chỉ có một số ít người quyết