Con nghe lời bác nào. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.
Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Hắn phải lừa phỉnh mình. Nhu cầu của bạn không cao.
Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Nó tan chảy, tan chảy. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí.
Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt.
Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.
Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.
Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.