Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài.
Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Nháy: Chiều đi đá bóng. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay.
Nhưng em thèm được khỏe lại. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười.
Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Tối, bạn đèo bác vào viện. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.
Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Cái nồi inox đen sì.
Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Không biết thì khó trách. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo.
Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.