Nhưng quả tôi có cầu anh chàng đó cho tôi một vật, một vật vô cùng quý báu: là sự hài lòng cao thượng vì đã có một hành vi hoàn toàn không vị lợi, một hành vi nhân từ mà ta sẽ vui vẻ nhớ tới hoài. Trái lại, nên thương họ. Tối thứ bảy, tôi không tiếp ai hết, để tự xét mình.
Phương pháp ông giản dị lắm. Những tìm tòi đó quan trọng về phương diện xã hội đến nỗi một số bác sĩ có tên tuổi bỏ tiền ra giúp ông. Kinley không muốn phạm lòng tự ái, cũng không muốn làm cụt hứng người đó.
Sáng hôm sau, ông Schwab trở lại. Một ông bạn của tôi, đã bốn chục cái xuân xanh, gần đây mới đính hôn cùng một cô, và vị hôn thê của ông khuyên ông học khiêu vũ - kể cũng hơi trễ! Sau ông kể lể tâm sự với tôi: "Trời biết cho rằng tôi nhảy dở hết chỗ nói. Sở dĩ chúng ta quên tên người, phần nhiều là vì chúng ta không chịu mất công, mất thì giờ chép lại, lặp lại cho nó in vào trong đầu óc chúng ta.
, bán được máy cho một trong những nhà thương lớn nhất ở Brooklyn. Ông này thích lắm và chắc tự nghĩ: "Người này trẻ tuổi mà biết trọng tài ta như vậy, tất phải là người thông minh". Sau cùng, muốn cho yên chuyện, công ty phái một sứ giả khôn lanh nhất lại thăm con "ác là" đó.
Như tên tướng Al Capone chẳng hạn. Vậy nếu bạn muốn được thương mến, xin nhớ quy tắc thứ hai này: "Giữ nụ cười trên môi" Tất cả những cái đó mất thì giờ lắm.
Nã Phá Luân thì tin như vậy. John Wanamaker, là chủ nhiệm cửa hàng lớn trong tỉnh Philadelphie, cũng dùng phương pháp đó. Buổi tối, vẫn điệu đó.
Ông ấy tính cách giúp tôi mà tính cách "bóp" tôi. Không càu nhàu, không oán hờn gì hết, vì tôi không bắt chúng vâng lời tôi, tôi xin chúng hợp tác với tôi, chúng hành động là tự ý chúng. Đó là quy tắc thứ sáu.
Nhưng khi cưới rồi, điều cần nhất là đãi nhau như khách quý. Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ. Ông thương cô và cưới cô.
Tôi đáp: "Chắc chắn vậy". Cô nói: "Trời phú cho ông cái giác quan về tiết điệu; ông thiệt là người trời sinh ra để mà khiêu vũ". Thuở thiếu thời, tôi ham mê tranh biện với anh tôi, với các bạn tôi.
Nhưng ông Mahomey không nói ra như vậy, sợ mất lòng, mà lại thăm ông S. Người bán hàng làm bộ coi đứa bé như một người quan trọng, hỏi: "Cậu muốn mua chi?". Vài cô mụ đó bị bắt, nhưng nhờ vận động với vài nhà chính trị, họ chỉ bị phạt một số tiền nhỏ thôi.