Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có.
Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.
Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Nên cứ phải từ từ từ từ.
Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Cái ghế đá này cũng buồn lây. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm.
Và cô bạn ấy phá lên cười. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Tóm lại là không được bi quan. Cái cuối có phần họ nói đúng. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Bác hỏi: Sao con không đi học. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.