Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Bạn lại cười một mình.
Cái ghế đá này cũng buồn lây. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Khi mà tôi lạc loài. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.
Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.
Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.
Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Mọi người còn lo cho bác nữa.
Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Cũng có cớ để thôi viết.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Ông anh cũng làm theo.
Chính trị là một cuộc chiến. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.
Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Đến chỗ học không phải để học.