Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn.
Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Nó vẫn đang phải chứng minh.
Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.
Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Trượt theo hai bên má.
Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Hót nhiều cũng không hay lắm. Tôi biết là tôi rất khỏe.
Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm.
Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.