Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).
Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé.
Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Hắn biết vì hắn đã từng.
Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Tôi đi bộ cũng được. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.
Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn.
Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu.
Hoặc: Môn này không phải học. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Đặc biệt là trong những người tài. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.