Công ty bán sách dọa nếu không bán chạy hơn sẽ không cho mượn tiền trước nữa. Ông trả lời, lúc đầu, ai hơi chỉ trích là ông phải nghĩ ngợi ngay. Từ lúc đó, tôi hết phải lo lắng, phấn đấu nữa.
Một cuộc nghiên cứu 15. Chứng tiểu đường (nước tiểu có nhiều đường) của những người lo lắng quá. Tôi quay gót ra, như kẻ mất hồn.
Tôi chắc họ cũng chẳng bao giờ nghĩ tới sự ấy. Lời khuyên đó không phải riêng của bác sĩ Richard C. Bạn và tôi, chúng ta cũng phải dùng cách ấy nữa, nếu chúng ta muốn giải quyết những việc rắc rối nó giày vò ta ngày đêm, đổi cuộc đời của ta thành cảnh địa ngục.
Đó là lòng "biết ơn" ư? Vô lý! Đó là tình yêu, tình yêu trong sạch. Thực rõ ràng như mực đen trên giấy trắng. Tôi cảm thấy không khí dồn vào phổi tôi.
Nhưng y học vẫn chưa trị được những bệnh tinh thần, không do vi trùng mà do những cảm xúc như lo lắng, sợ sệt, oán ghét, thất vọng, những bệnh mỗi ngày một tăng với tốc độ rất gớm ghê. Tôi thấy không còn lý do gì sống nữa. Tôi khuyên vậy là vì họ thường chỉ bận óc với ý nghĩ: "Làm sao cho người khác bực mình được?".
Bà diễn thuyết trong các hội phụ nữ ở khắp nước Mỹ, khuyên những ông bảo hiểm nhân mạng nên để cho vợ lãnh mỗi tháng một số tiền bao nhiêu đó, chứ đừng để cho lãnh hết một lần. Vậy thì bí quyết thành công của ông ở đâu? Ông đáp lại bí quyết đó ở chỗ ông biết "chia đời sống ra từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn một ngày". Mấy ngày qua, ông George Rona bỗng nhận bức thư của ông chủ hãng buôn này mời đến hội kiến.
Nhưng sau cô đã đổi tánh. Trước đây mấy năm, tôi có đến thăm trường học do ông Lawrence Jones sáng lập, trường Hương Thôn Piney Woods - để diễn thuyết trước học sinh. Tôi phân vân như lạc hướng.
Nếu không có cách nào thì tôi không thèm nghĩ đến nó nữa, quên nó đi. Nhưng bỗng một người trong đám la lên rằng "Bắt lão thuyết giáo một lần nữa rồi hãy hỏa thiêu!" Tới một lúc nào đó thì phải thôi đừng suy nghĩ đắn đo nữa, nếu không thì sẽ tai hại.
Ông ta cho chúng tôi hay rằng nó là giống vật khoẻ nhất Tây bán cầu, ngoài trông giống trâu và, có lẽ, ngoài giống gấu Kadiak. Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề. Có thể vì ông trả lương họ quá ít và bắt họ làm nhiều quá.
Chúng ta thường can đảm đối phó với những nạn ghê gớm, mà lại để cho những nỗi lo lắng nhỏ mọn vô lý nó thắng ta. Thế rồi ông Edward S. Như vậy nghĩa là lính thuỷ có thể nhảy kịp xuống biển và phần rủi bị chết không lớn mấy.