Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.
Nhưng lại thấy buồn nôn. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu.
Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.
Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.
Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.
Thà tát mình còn hơn. Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.
Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.
Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.