Thách doạ nhau trong quán rượu, kẻ ăn người ở gây gỗ nhau, một câu sỉ nhục, một lời mất lòng, một hành vi thô lỗ, những cái lăng nhăng đó đưa tới ẩu đả và án mạng. Đáng lẽ tôi hét lo; nhưng trái lại, lo lắng là một thói quen, mà tôi có thói tệ hại ấy. 000 Mỹ kim, song họ có thể chịu đựng được sự lỗ lãi đó.
"Không có gì giải trí và làm cho óc ta được nghỉ ngơi bằng lòng tín ngưỡng, giấc ngủ, âm nhạc, vui cười. Hăng hái làm việc thì sẽ không thấy lo lắng và mệt nhọc nữa Tôi hiểu thế và tôi khốn khổ lắm.
Bây giờ tôi có thể sai bảo tư tưởng để nó giúp tôi chứ không hại tôi nữa. Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn". Dù chẳng được như vậy thì bạn cũng đở mệt nhiều, vui vẻ hưởng những giờ nhàn rỗi.
Luôn luôn má tôi bảo phải "ăn chắc mặc dầy". Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại văn kiện liên quan tới công việc đương làm thôi. Vậy ông có trở nên một người uy thế nhất và được thương yêu nhất ở Châu Mỹ từ trước tới nay, thiệt cũng chẳng lạ gì!
Có thể rằng tôi không theo đúng chương trình ấy nhưng tôi cũng phải lập nó. Con đường đời chỉ qua một lần thôi. L" ra đọc lại những lời tự chỉ trích, tôi giải quyết được vấn đề gay go nhất trong đời tôi: vấn đề tu thân.
Rồi sau sáu tuần tôi đi làm lại. Dùng một người thông ngôn để rán giảng cho y thì chỉ làm cho y thêm nổi giận và có thể đưa tôi đến chỗ chết được, vì y tính vốn độc ác lắm, sẽ không cho tôi giảng giải gì hết mà giam ngay tôi vào "nhà cầu". Cơ thể ông như bị kẹp vào một chiếc kìm, mà hai mỏ kìm mỗi ngày một siết chặt lại.
Năm 1934, ông sống bảy tháng trong một văn phòng đào dưới tuyết, gần Nam cực. Bà Speer nói: "Hồi ấy tôi sung sướng nhất trong đời tôi. Nếu bạn muốn thư thái tinh thần, muốn có hạnh phúc, bạn hãy thử áp dụng nguyên tắc này:
Rồi tôi mở vòi hơi [26] mà không châm cho cháy. Ăn không được, ngủ không được. Anh Paul Kern cũng nằm lên giường, nhắm mắt, nghỉ ngơi, nhưng không ngủ.
Cảnh chết chóc và đau lòng xẩy tới bên hàng xóm. Bạn nên nhớ rằng nhờ ai chỉ bảo tức là gián tiếp khen họ: Họ có thể phồng mũi được đó. Tôi lo buồn đến nỗi mất ngủ; nhưng nhà tôi thì không.
Ta chỉ có thể vẽ những cảnh vật mà ta thích thôi. Hạng thô lỗ không có đức ấy". Vậy không phải chứng mất ngủ làm hại cô Ira Sangde mà chính là nỗi lo lắng về chứng ấy nó hại cô.