Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Dù biết là tạm thời thôi. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.
Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?
Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn.
Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.
Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Có người cúi mặt bấm di động. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh.
Bác không thoát được ra đâu. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp.
Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.