Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.
Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng.
Hy vọng có thể hâm nóng lại. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Tiếng máy của mình đã tắt.
Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Xung quanh chỉ có đổ nát.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.
Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Họ biểu trưng cho chính họ. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.
Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa.
Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.
Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.