Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Em gọi mãi không dậy.
Người lớn thật buồn cười. Cuối mùa lại ra đợt mới. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.
Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Chưa nổi, đồng chí ạ. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
Nhưng mà này không được bi quan. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Thôi, tôi trôi qua em rồi. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.
Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.
Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.