Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.
Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.
Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Cái ghế đá này cũng buồn lây. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Thậm chí, phải viết, phải sống. Có lẽ là phim hình sự.
Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Để chờ một sự thật tươi đẹp.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.