Cần quái gì sự thật và lí do. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.
Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.
Này, mày bê cái kia cho chú. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.
Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng.
Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính.
Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.
Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.
Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.