Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không.
Như những lúc tôi không cần em. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.
Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Hiếm người thấy đỏ mặt.
Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.
Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Anh đang hạnh phúc. Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ.
Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Mẹ, tôi và một người quen.
Hoặc lúc phấn khích. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Không, phải giữ sức khỏe.