Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.
Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.
Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá.
Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Bạn muốn về nhà viết quá. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.
Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.
Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.