Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi. Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích. Trong nhiều năm - đúng ra là cho tới khi tôi gần 40 tuổi - tuần lễ của tôi có bảy ngày.
Thành một anh chàng rởm là một điều rất dễ mà cũng rất tai hại. Lúc nào có dư thời giờ thì tôi sẽ đọc. Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa.
tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Sau khi đã suốt ngày gắng sức lo cơm, áo, tự nhiên óc ta muốn suy nghĩ. Bạn săn sóc thân thể, trong và ngoài; bạn dùng cả một đội quân, từ anh bán sữa đến chú đồ tể để bao tử bạn khoan khoái.
Không có gì giản tiện hơn. Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên. Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất.
Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó. Mà thiếu năng lực ấy - nghĩa là thiếu năng lực ra lệnh cho óc làm việc rồi bắt nó tuân lệnh - thì sống không ra sống. Nếu bạn kiên nhẫn theo được như thế thì chẳng bao lâu bạn sẽ thấy cần bỏ ra bốn, có lẽ năm buổi tối để gắng sức làm cho xong một việc gì, cho đời thật là đáng sống.
Y đi, hoặc nhờ một công ty du lịch chỉ dẫn, hoặc tự kiếm đường lấy. Đó là tôi mới kể tên những cuốn nên đọc trong bước đầu để tìm hiểu nghệ thuật thôi. Lúc nào có dư thời giờ thì tôi sẽ đọc.
Chắc các bạn nói "Ông ấy muốn thuyết mình cách sống 24 giờ một ngày? Thì mình vẫn sống 24 giờ một ngày, có khó khăn gì đâu? Mình làm được hết thảy những việc muốn làm, lại còn dư thì giờ để dự các cuộc thi do các tờ báo tổ chức nữa. Sự thật ấy đáng buồn lắm, chán nản lắm, u uất lắm phải không bạn? Nhưng tôi cho là đẹp đẽ kia đấy, vì có gắng sức thì ý chí ta mới mạnh được khi làm một việc đáng làm. Trước hết, xin bạn đề phòng nhiệt tình của mình.
Trước khi chỉ cách dùng số thì giờ đó, tôi cần khuyên bạn lời cuối cùng này: buổi tối, muốn làm một công việc mất giờ rưỡi thì phải bỏ ra hơn giờ rưỡi kia đấy. Lúc nào có dư thời giờ thì tôi sẽ đọc. Ra khỏi nơi mình ở cũng là khá rồi đấy.
Người ta phàn nàn thiếu năng lực tập trung tư tưởng, không ngờ rằng năng lực đó có thể luyện được. Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn. Bạn kêu lên: "Sao? Ông có ý dạy tôi sống 24 giờ một ngày nghĩa là 168 giờ một tuần mà ông chỉ tính có 7 giờ rưỡi thôi ư? Ông hy vọng làm được một phép mầu với số giờ đó ư?".
Nếu khi bán giấy xe cho ông ta, công ty xe điện hỏi "Tôi đổi cho thầy một đồng tiền vàng, nhưng thầy phải các cho tôi 3 cắc" thì tất ông ta la lên dữ dội. Bổn phận của ta là phải làm việc để nuôi thân và gia đình, là phải trả hết nợ nần và dành dụm cho nhà cửa thêm thịnh vượng. Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo).