Tôi bảo: Chào chú. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm.
Một số người giúp đỡ nhiều. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi.
Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.
Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Tình yêu bao giờ cũng mới. Rồi lại êm êm lan ra.
Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Mẹ tôi đi về phía bên kia. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Tin một chút, một chút thôi, em ạ.
Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Cháu vẫn nằm trong chăn. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.